Có một ngày, khi thân thể tôi nằm trên một tấm vải trắng được nhét gọn gàng
dưới bốn góc nệm tại một bệnh viện bận rộn chiếm hữu bởi người sống lẫn người
chết. Khoảng giờ khắc đó một vị bác sĩ xác định bộ não của tôi đã ngừng hoạt
động... và rồi với tất cả những sự miệt mài dự tính và kế hoạch, cuộc sống của
tôi chấm dứt.
Khi việc này xảy ra, quý vị đừng sử dụng máy móc cố gắng để truyền sự sống
nhân tạo vào thể xác tôi. Đừng cho rằng đây là giường chết của tôi mà hãy gọi
nó là Giường của Sự Sống, hãy lấy tất cả những gì dùng được trên thân xác tôi
để giúp những người khác có được một cuộc sống trọn vẹn hơn.
Hãy lấy ánh sáng của tôi cho một người đàn ông không bao giờ thấy được ánh mặt
trời mọc, một gương mặt trẻ thơ hoặc tình yêu trong đôi mắt người đàn bà.
Hãy lấy tim của tôi cho một người đã sống trong những chuỗi ngày đau khổ vì
chính trái tim mình không thể làm việc được.
Hãy lấy máu huyết của tôi cho một người thiếu niên được kéo ra từ chiếc xe
đụng nát để cậu ấy được sống và nhìn thấy những đứa cháu của mình nô đùa.
Hãy lấy thận của tôi cho một người lúc nào cũng phụ thuộc vào máy lọc máu để
hiện hữu từ tuần này sang tuần khác.
Hãy lấy xương cốt, bắp thịt, từng sợi và từng tế bào trong thân xác tôi để tìm
ra một phương pháp làm cho một đứa bé tật nguyền có thể đi lại được.
Hãy khảo xát tỉ mỉ từng khía cạnh não bộ của tôi; lấy tất cả các tế bào, nếu
cần thiết, làm cho nó tăng trưởng để một ngày nào đó một đứa bé trai bị mất
tiếng có thể ca hát, hoặc một đứa bé gái điếc tai có thể nghe được tiếng mưa
rơi trên khung cửa sổ.
Những gì còn lại của thân xác tôi thì quý vị hãy đốt thành tro bụi rồi rãi
xuống đất để bón phân cho những loài hoa dại.
Nếu phải chôn cái gì đó, thì quý vị hãy chôn những lỗi lầm, những sự yếu đuối
của tôi cùng tất cả thành kiến chống lại đồng bào và anh chị em tôi.
Hãy trao tội lỗi của tôi cho ác quỷ và trao linh hồn của tôi cho Thượng Đế.
***