HỒI HAI MƯƠI MỐT
DẠO PHỦ HOÀN HỒN
BỐN LOÀI SINH VẬT LẦN THỨ BA
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 12 năm
Bính Thìn (1976)
Thơ:
Thuỷ tộc phù du khổ hải trung
Phi cầm tẩu thú truỵ hàn phong
Sinh tiền thiên ái tà đồ lạc
Xuân mộng hồn hồi sắc tướng
không.
Dịch:
Tôm cá nổi chìm biển khổ oan
Chim bay thú chạy lạnh tràn lan
Kiếp trần tham dục đường mê lạc
Xuân mộng hồn lìa sắc tướng
tan.
Tế
Phật: Đường âm phủ
lạnh lẽo, mỗi ngày đều vang tiếng khóc than, người chết thì khóc lóc buồn rầu,
thú vật chết thì kêu thương không ngớt. Bốn loài vật ra đời ở nhân gian bị người
đời giết hại quá nhiều. Chúng bị thọc tiết, cắt cổ, mổ bụng do đó còn kinh hồn
hoảng vía, muốn tìm đường sống nhưng sức yếu chẳng thể thoát thân, nên chỉ còn
biết kêu la cầu khẩn, giống y như những kẻ bị xử trảm ở pháp trường. Điểm tánh
linh phất phơ rơi rớt lạc xuống cửu tuyền được Phủ Hoàn Hồn Bốn Loài Sinh Vật
thâu giữ những hồn phách đó để phục hồi lại hình người, rồi căn cứ vào nghiệp
chướng cùng cái nhân tạo ra từ các kiếp trước mà tuỳ duyên xét xử. Chúng sinh
nếu không tuân hành chánh đạo, lòng lang dạ thú làm thương tổn lẽ trời mà không
sợ, sau khi chết ắt bị luân hồi thành bốn loài sinh vật: thai, noãn, thấp, hoá.
Dương Sinh sửa soạn dạo âm ti.
Dương
Sinh: Thưa ân sư,
thân phụ một môn sinh của Hiền Đường vừa khuất núi, nên lòng còn đau đớn không
nguôi, tại sao trời không gia ân cho kẻ hiền lành được sống lâu để góp công vào
sự nghiệp phổ biến đạo giáo của Thánh Hiền Đường mà lại sớm gọi về Trời.
Tế
Phật: Sinh, lão,
bệnh, tử, dù công, hầu, khanh, tướng sống vinh hoa phú quí, cả giang sơn trong
tầm mắt tầm tay mà còn phải buông xuôi chầu trời, huống chi người bình thường.
Chỉ cần lúc còn sống biết tu nhân tích đức, ắt khi chết, thân tuy mất mà tinh
thần đạo đức còn lưu mãi ở thế gian, cho nên tinh thần triết nhân mới bất tử. Ở
thế gian có người nào là không chết đâu, con chớ quá đau lòng.
Dương
Sinh: Con muốn được
gặp mặt ông ấy để biết rõ tình trạng sau khi qui tiên. Nghe con cháu ông ấy nói
trước lúc mất hai ngày, tự biết là duyên trần đã hết, sắp về cõi Phật, thì con
không hiểu công phu tu đạo tới mức nào mới đạt được cảnh giới đó?
Thiên
Tuế: Vì cơ duyên
chưa đủ, cho nên không có ách nào gặp mặt được. Còn việc tu đạo mà biết ngày
chết, đó là lòng chân thành đã cảm động tới thiên địa quỉ thần, nên được báo
trước việc sẽ đến. Đó cũng là để chứng minh có quỉ thần thực chứ không phải chỉ
là chuyện hoang đường. Nếu như siêng năng tu đạo ắt việc sanh tử ở trong lòng
bàn tay, lật ra là thấy chẳng có gì ly kỳ cả, chỉ là sự cảm ứng thôi. Để khỏi
trễ giờ dạo âm ti, mau lên đài sen.
Dương
Sinh: Xin vâng lời.
Thưa con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành ...
Tế
Phật: Đã tới nơi,
mau xuống đài sen.
Dương
Sinh: Đã thấy Thiên
Tuế và các vị Tiên Quan của Phủ Hoàn Hồn Bốn Loài Sinh Vật ở phía trước.
Tế
Phật: Mau tới trước
vái chào.
Dương
Sinh: Kính chào Thiên Tuế cùng chư vị Tiên Quan, hôm nay lại đến làm rộn quí
vị để được chỉ giáo thêm.
Thiên
Tuế: Miễn lễ. Thầy
trò quí vị không ngại bản phủ súc vật đầy nghẹt, ba lần tới lều tranh, tôi vô
cùng sung sướng, xin mời hai vị theo tôi vào trong phủ.
Dương
Sinh: Bản đường
phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, do tôi đảm nhiệm việc dạo âm ti, biết là hết
sức vinh dự, nhưng còn nông cạn về đạo học, tình hình ở Minh phủ hầu hết lại
chưa tỏ tường. Vậy xin Thiên Tuế chỉ cho tôi biết thêm về tình trạng hiện thời
của Phủ Hoàn Hồn Bốn Loài Sinh Vật, hầu người đời biết rõ mà tránh phạm phải
những lỗi lầm.
Thiên
Tuế: Tôi đích thân
dẫn Dương Sinh đi thăm sân hành hình, cùng ở bên cạnh giải thích cặn kẽ, như
vậy hẳn là sẽ hiểu rành mạch.
Dương
Sinh: Đa tạ Thiên
Tuế.
Thiên
Tuế: Dương Sinh hãy
theo tôi tới chính điện.
Dương
Sinh: Tuân lệnh.
Kìa! Con nai rừng kia tại sao lại đón đường chào Thiên Tuế, hình như nó có điều
chi muốn nói?
Thiên
Tuế: Đúng đấy, con
nai này kiếp trước là đệ tử của Phật, nhưng vì thân nhuộm trọng bệnh, sinh lòng
oán ghét Phật Tổ vì đã không bảo bọc, bèn bỏ chạy phá giới, phản tục hoàn trần,
lập gia đình đẻ con, nhưng vẫn còn huỷ báng Thần Phật . Sau khi chết phải đầu
thai làm thân nai. Lần này là lần luân hồi thứ ba, nai được sanh tại núi sâu, ăn
cỏ xanh, uống nước suối, suốt đời chịu khổ vì gió sương, để trả nghiệp kiếp
trước. Ở chốn non sâu, ăn cỏ, uống sương sống như một vị đạo sĩ tu hành, đó gọi
là nhân quả báo ứng. Hiện nay con nai đã hoàn toàn trả xong nghiệp báo, bị âm
khí dắt đến điện địa phủ, nghiêng đầu làm lễ là ý muốn nhờ ta giải cứu, để phục
hồi nhân thân.
Dương
Sinh: Một niệm nghĩ
sai, bèn bị ác báo, âm luật khó thoát, thiệt là đáng sợ. Nhưng tôi còn có điều
chưa rõ, bốn loài sinh vật, sau khi chết đi tại sao lại tự nhiên bị âm sai dắt
xuống âm phủ, lẽ đó là thế nào vậy?
Thiên
Tuế: Tôi xin thưa
rõ là: Thiên địa tạo hoá hoàn toàn do một khí vận hành, cho nên trong đạo giáo
có thuyết "Nhất khí hoá tam thanh" (một khí hoá ba trong), kỳ thực không phải
một khí chỉ hoá được ba trong, mà một khí có thể hoá muôn ngàn. Trời có thiên
khí, dất có địa khí, người có nhân khí; trời đất người không lúc nào không một
thở ra, một hút vào. Nếu như thiên khí dứt tuyệt, trời ắt sa xuống; địa khí dứt
tuyệt, đất ắt sụp đổ; nhân khí dứt tuyệt, người hẳn chết queo. Cái điển chân khí
này tức là tâm khí . Gần đây khoa học gia ở dương gian mới chỉ khám phá được cái
gọi là "Địa tâm dẫn lực", nhưng còn mấy cái lực khác mà họ chưa biết đó là
"Thiên tâm dẫn lực" và "Nhân tâm dẫn lực". Cái gì đục thì ngưng động xuống dưới
làm đất, đó là do "Địa tâm dẫn lực". Tính dục động, đó là "Nhân tâm dẫn lực".
Ba loại dẫn lực này tạo thành tất cả các hiện tượng, các vật chất trong thế
giới. Như trong bốn loại thai sinh, noãn sinh, thấp sinh,và hoá sinh đều do kiếp
trước nghiệp trần sâu nặng, sau khi chết đều bị địa tâm hấp dẫn, tự động đoạ địa
ngục để Diêm Vương phán xét. Nếu như có kẻ nào tu hành, một điểm tính linh trong
nhẹ tự nhiên bay lên trời, âm binh muốn bắt giải xuống âm phủ cũng không được,
Giống như một khinh khí cầu chứa đầy hơi, bay lên trong không trung, muốn kéo
lại, ắt bị káo theo luôn.
Cho nên
người đời thành Tiên Phật hay thành ma quỉ đều do kiếp trước tu hay không tu.
Còn nếu muốn siêu độ linh hồn tổ tiên thì phải tạo công đức hiện tai, nếu không
sẽ tốn ngàn vàng mà vô ích. Kẻ muốn siêu độ tổ tiên trừ việc lo tu hành bản thân
ra, nên ấn tống kinh sách để dạy điều thiện mới là công đức lớn nhất. Bởi Tiên
Phật lấy việc xuất thế, độ người thoát khổ làm đại nguyện, thì kinh sách dạy
điều thiện là tiếng lòng của Tiên Phật, cốt yếu giúp người đời tu tâm dưỡng
tính, cho nên phổ biến kinh điển, ấn tống sách dạy điều thiện chính là phù ho9.p
với lòng của Tiên Phật, công đức đó lớn vô cùng, lấy công đức đó mà hồi hướng
cho linh hồn tổ tiên, thì tổ tiên thoát khổ mau lẹ nhất. Như muốn tụng kinh siêu
độ cũng phải có kinh sách làm bằng, điểm đó người đời không thể không biết.
Ngoài ra, giúp kẻ nghèo thương kẻ khổ, công đức đó cũng đủ làm nên thiện nghiệp.
Dương
Sinh: Lời vàng của
Thiên Tuế rất đúng lẽ đạo, Tiên Phật truyền pháp thuyết giáo đều ghi vào kinh
sách, phổ kinh in sách đúng là hợp ý trời, công đức đó lớn vô cùng, linh hồn tổ
tiên tự nhiên được "Thiên tâm dẫn lực" hút lên chốn siêu sinh cực lạc.
Tế
Phật: Lời của Dương
Sinh thật hợp nghĩa đạo "Thiên kinh" tức là "Địa nghĩa", người đời phải hết, đó
là nhân cách hoàn toàn, sẽ được dự phần Thiên Tiên vậy.
Thiên
Tuế: Con nai này đã
luân hoài ba kiếp ở thế gian là do cái nhân quả trước, ta xoá bỏ các tội xưa,
sai Tướng Quân dẫn con nai này tới Dinh Hoàn Hồn cho nó uống nước hoàn hồn.
Tướng
Quân: Tuân lệnh, xin mời Dương Thiện Sinh đi với tôi hầu quan sát cho thật
tỏ tường.
Dương
Sinh: Phải phải, đa
tạ Tướng Quân. Kế bên quả nhiên có một cái dinh trên đề Dinh Hoàn Hồn, trong đó
có một ông già đưa từng chén nước cho mỗi con vật uống, con nào con nấy đều hiện
lại hình người, có trai có gái, có già có trẻ.
Tướng
Quân: Dương Sinh
hãy đứng ở bên cạnh mà coi, để tôi lấy một chén nước hoàn hồn cho con nai này
uống.
Dương
Sinh: Được, xin cứ
tuỳ tiện. Ý! Giống hệt như ma bày thuật. Con nai rừng sau khi uống xong thì hình
hai lập tức thay đổi biến thành một ông già khoảng ngoài 50 tuổi, đầu trọc, trên
đỉnh sọ quả nhiên có dấu hương châm thụ giới, đó là tướng mạo sau khi hoàn tục
ư?
Tướng
Quân: Đúng đó.
Người này đã xuất gia còn hoàn tục, bỏ chay phá giới, cho nên mới bị chuyển kiếp
thành loài thú, vì sau khi uống xong nước hoàn hồn ảo thân biến hoá, tức khắc
hoàn xác thoát thai, khôi phục nguyên hình.
Dương
Sinh: Không biết vị
người nai này hiện tại xử lý ra sao?
Tướng
Quân: Vị người nai
này hoàn hồn xong thì ngừng, đó là nhiệm vụ của phủ tôi, sau khi phục hồn và xác
xong, giao qua Thập Điện, Diêm Dương chuyên lo việc chuyển kiếp ở đây tra xét
theo "nhân" kiếp trước, cho tái đầu thai làm người, theo tôi biết những kẻ mà do
bản phủ giao, khi chuyển kiếp luân hồi đều giáng sinh vào cá nhà nghèo khổ, hoặc
thành người bất toàn, phải lãnh nghiệp báo đày ải, nếu kẻ nào biết tu hành, ngày
sau sẽ được chuyển sanh cảnh giới tốt đẹp.
Tế
Phật: Dương Sinh,
thời giờ có hạn, chúng ta từ giã Tướng Quân, trở lại nơi phủ cáo từ Thiên Tuế.
Dương
Sinh: Đa ta sự chỉ
giáo của Tướng Quân, vì giờ trở lại Hiền Đường đã tới, không thể ở lâu, xin tạm
biệt.
Tế
Phật: Đa tạ sự chỉ
giáo của Thiên Tuế, vì đã trễ giờ, chúng tôi phải sửa soạn trở về Hiền Đường
gấp, ngày khác gặp lại xin lãnh giáo thêm.
Thiên
Tuế: Miễn lễ. Giữ
quý vị không tiện, mông lại sớm được tiếp đón quý vị tại bản phủ.
Tế
Phật: Phủ Hoàn Hồn
Bốn Loài Sinh Vật, đa số chúng sinh trong thiên hạ đều không rõ, cho nên ta dự
tính dẫn Dương Sinh tới xem xét cho thật tỏ tường, hầu tả lại cho người đời hiểu
thấu, chắc lần tới sẽ còn làm rộn nhiều hơn nữa.
Thiên
Tuế: Rất hoan
nghênh. Tướng Quân thân hành tiễn đưa Tế Phật cùng Dương Thiên Sinh.
Dương
Sinh: Đa tạ Thiên
Tuế cùng chư vị Tiên Quan, xin cáo từ.
Tế
Phật: Mau lên toà
sen, sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Dương
Sinh: Con đã sẵn
sàng, xin tiễn bước.
Tế
Phật: Đã tới Thánh
Hiền Đường, Dương Sinh xuống toà sen, hồn phách nhập thể xác.
Tế
Phật: Đa tạ. Vì thời giờ eo hẹp, xin Thiên Tuê dẫn Dương Sinh đi thăm các cơ
quan ở bốn nơi cho tỏ tường để còn viết vào sách Địa Ngục Du Ký.
Thiên
Tuế: Không có chi.
Xin đi theo thăm các cơ quan.
Dương
Sinh: Ở đây bày
biện thật là kỳ diệu, y như máy hút bụi ở dương gian, từng con muỗi một không
biết từ đâu, lại bị hút vào cả đàn rơi xuống trắng phau như mảng bông tuyết, cứ
giỹa giụa hoài.
Thiên
Tuế: Đó là những
con muỗi bị người ta đập hoặc bị phu thuốc chết, được địa khí hút xuống bản
phủ, mỗi bầy có khoảng 500 con, các linh hồn tán loạn tụ lại thành một linh hồn
duy nhất, rơi xuống một bên, lấy nước hoàn hồn tưỡi liền phục hồi nhân thân.
Dương
Sinh: Thiết bị như
vậy thật là hoàn chỉnh, nhưng làm cách nào mà hay quá vậy?
Thiên
Tuế: Đó là sự diệu
dụng của địa tâm dẫn lực, địa khí đã dẫn đưa nó, bởi vì linh hồn muỗi bị phân
tán, tính nó đục, sau khi chết tự nhiên bị hút tới đây. Tính linh tan nhỏ ra như
cát, tụ lại thành từng đống, cái khéo của hoàn hồn là như thế. Chúng ta đi coi
nơi khác.
Dương
Sinh: Cái khu đất
rộng này nhốt toàn thú vật, bình thường ít thấy các loại thú lạ lùng này, cọp và
sư tử đều có như ở sở thú, còn gà vịt heo thì nhiều vô cùng...Đã về tới phủ rồi,
không rõ Thiên Tuế có điều chi chỉ giáo thêm không?
Thiên
Tuế: Tôi đang lo xử
một vụ kiện, con gà trống phía trước kia, đến khiếu nại, để tôi đưa hồ sơ lý
lịch của con gà này cho Dương Sinh coi: Con gà trống này lúc còn sống là con
trai nhà giàu, sanh ở bắc bộ Đài Loan, vì ỷ giàu có thường gian dâm với vợ con
kẻ khác, đã từng dùng tiền bạc phá trinh nhiều thiếu nữ để thoả mãn nhục dục,
càng ham thú khoái lạc ở các động mãi dâm. Ác nghiệp quá nặng, cho nên phải đầu
thai làm gà trống suốt năm kiếp, nay nợ ác nghiệp đã trả xong, hồn tới bản phủ
xin được hoàn hồn.
Dương
Sinh: Thật sợ quá,
gà do người biến ra, vậy ăn thịt gà có tội không?
Thiên
Tuế: Các vật cùng
một sinh linh, chỉ có hình thể khác nhau mà thôi, linh tính của nó với người
tương đồng. Người đời thường thích ăn thịt các loài, đương nhiên nếu luận về
việc dinh dưỡng thì các chất thịt trứng, tính dinh dưỡng rất cao, ăn thì thân
thể cường tráng. Nhưng họ không biết rằng bốn loài sinh vật đó đều do người có
tội đầu thai, thân họ có một thứ khí bất chính. Và lúc người giết chết loài vật,
nó cố gắng chạy trốn, lòng sợ hãi, máu trong mình xáo trộn, ngũ tạng lục phủ
sanh ra chất độc, người đem nó giết đi, rồi ăn máu thịt nó, tuy là có lợi ích,
nhưng cái hại ngầm ẩn nấu ở bên trong. Người ta, lúc lòng bấn loạn, kinh hoàng,
máu cũng biến chất, nếu như gặp trường hợp này hoài, thân thể ắt sẽ ngã bệnh
chung do tâm lý phát sinh ra ở sinh lý. Người ta nếu khoẻ mạnh, mặt mày hồng
hào, khi chết thì toàn thân xám xịt gọi là tử thi. Người ăn thịt động vật chết
có nguyên tố không sạch, thiếu nguyên tố tinh khiết ban đàu ở bên trong, lợi và
hại đều tồn tại. Khoa học gia cũng có luận về điều này trong mục dưỡng sinh.
Phàm là kẻ tu đạo, không thể một lúc cấm ngay đồ ăn hôi tanh, nhưng nếu giảm bớt
từ từ được thì tốt, để miễn trừ trược khí xâm nhập vào thân, nếu không vậy thì
muốn đạt đạo quả thanh nhẹ tinh khiết sẽ rất khó khăn. Còn bàn về tội hay vô tội
thì xin dành vào dịp khác.
Dương
Sinh: Điều Thiên
Tuế nói rất hợp với nguyên lý của khoa học, muốn ăn hay không ăn tuỳ ý mỗi
người. Nhưng điều lợi điều hại đã biết rõ, muốn như thế nào thì đều do tự mình
quyết định. Xin hỏi lại Thiên Tuế, phía trước có một con khỉ đột cùng con chim
anh vũ, cử chỉ của con khỉ đột giống như người, tiếng của chim anh vũ y hệt
tiếng người, như vậy có phải chúng thuộc hàng cao cấp trong loài động vật không?
Thiên
Tuế: Cử chỉ của khỉ
đột gióng người, đầu óc cũng rất thông minh là bởi khi còn sống là kẻ sáng suốt
song tu lầm lẫn cho nên kiếp này đầu thai làm thú. Chim anh vũ kiếp trước là kẻ
nói nhiều, cùng hại kẻ khác tan nhà mất mạng nên kiếp này bị nhốt trong lồng,
học nghe và nói tiếng người, ngoài ra không điều gì hơn, đáng tiếc anh hùng
thiếu đất dụng võ. Người đời nhất cử nhất động nếu sai đạo lý, sau khio chết đều
đàu thai làm chim bay thú chạy, không biết chừng nào mới giải được nghiệp, không
thể không cẩn trọng.
Tế
Phật: Vì thì giờ eo
hẹp, việc thăm Phủ hoàn Hồn Bốn Loài Sinh Vật của chúng ta kể như đã xong. Đại
khái thì thế nhân có thể hiểu được rằng nơi đây là chốn hoàn hồn, còn các việc
khác nếu bị Vua Chuyển Kiếp ở Thập Điện phán chuyển bốn loài sinh vật nếu chưa
hoàn chuyển hồn xong, không phải phần việc ở đây, điểm này người đời nên rõ.
Dương Sinh chúng ta sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Dương
Sinh: Đa tạ, Thiên
Tuế cùng các vị Tiên Quan đã hết lòng chỉ giáo, vì đã cận giờ rồi, thầy trò
chúng tôi phải trở lại dương gian xin cáo biệt chư vị.
Thiên
Tuế: Không dám. Có
điều chi sơ xuất xin rộn lòng tha thứ, chư vị Tướng Quân hãy đưa chân Tế Phật
cùng Dương Sinh.
Tế
Phật: Mau rời điện,
chuẩn bị lên đài sen.
Dương
Sinh: Con đã sẵn
sàng, xin thầy khởi hành.
Tế
Phật: Đã tới Thánh
Hiền Đường, Dương Sinh mau xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.